Thứ Hai, 30 tháng 6, 2025

Cưới người chồng t;/ật ng;/uyền nhà giàu để trả nợ “cứu” cha, cô bị nhà chồng khi;/nh r;ẻ suốt 7 năm trời, đến ngày anh đứng dậy đi lại, câu nói đầu tiên của anh khiến cả nhà phải c;/hết lặng…

 

Bảy năm trước, để cứu người cha bệnh nặng đang hấp hối, Vy — cô gái 22 tuổi xinh đẹp — chấp nhận gả cho Minh: một người đàn ông bị liệt nửa thân dưới sau tai nạn, con trai duy nhất của một gia đình giàu có.

Vy trở thành “cô dâu trả nợ”. Cô bước vào ngôi biệt thự lộng lẫy với chiếc váy cưới trắng tinh, nhưng trong ánh mắt của mẹ chồng và em chồng chỉ toàn sự khinh rẻ. Cô bị gọi là “con nhỏ nghèo bám víu”, là “kẻ ăn nhờ ở đậu”.

Dù sống như một cái bóng trong nhà họ, Vy vẫn kiên nhẫn chăm sóc Minh từng ngày. Cô đút anh ăn, giặt giũ, dìu anh đi trị liệu, dọn dẹp khi anh không làm chủ được bản thân. Minh ban đầu ít nói, thu mình, mặc cảm với số phận. Nhưng ánh mắt anh luôn âm thầm quan sát người vợ lặng lẽ hi sinh.

Thời gian trôi qua, từ căm ghét, thương hại, Minh bắt đầu nể phục và cảm mến Vy. Anh âm thầm luyện tập vật lý trị liệu, dấu mọi người chuyện chân đã bắt đầu có cảm giác trở lại.

Suốt bảy năm, Vy không một lời oán trách, không rời đi, dù từng đêm khóc thầm. Cô từ một thiếu nữ rụt rè thành người đàn bà trầm lặng, kiên cường. Gia đình chồng thì vẫn vậy, chỉ chực trút giận mỗi khi Minh ngã bệnh, và chưa một lần coi cô là người thân.

Rồi một ngày, trong buổi tiệc gia đình đông đủ, khi mẹ chồng lại mắng Vy là “đồ ăn bám”, thì một giọng nói vang lên từ phía cầu thang:

— “Người phụ nữ mà các người xem thường bảy năm qua… chính là người đã giúp tôi đứng dậy!”

Cả nhà sững sờ quay lại.

Minh – người con trai từng ngồi xe lăn suốt 7 năm – đang tự bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang, đôi chân còn run, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định. Ai nấy chết lặng.

— “Nếu không có Vy, có lẽ tôi đã chết trong góc tối từ lâu rồi. Còn những người ruột thịt như các người… có ai từng hỏi tôi một câu tử tế chưa?”

Không ai đáp lại. Mẹ anh lắp bắp, em gái anh cúi gằm. Không khí nặng như chì.

Minh tiến đến bên Vy, nắm tay cô, nghẹn ngào:

— “Anh xin lỗi vì đã để em chịu đựng một mình quá lâu. Từ nay, không ai được phép khinh rẻ em nữa, kể cả mẹ anh.”

Vy òa khóc.

Từ hôm đó, mọi thứ trong nhà thay đổi. Người phụ nữ từng bị xem là “cái bóng” trong nhà họ Nguyễn, giờ trở thành “người giữ lửa” và là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của người chồng đã đứng dậy — cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét