Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2025

Lúc xe ta-ng mới lăn bánh được 300 mét, cô dâu ở đám cưới nhà bên cạnh bỗng hớt hải đuổi theo khóc lóc xin dừng lại, ai cũng tưởng điê-n… cho tới khi thấy chiếc qua-n t-ài đã…

 

Lúc xe ta-ng mới lăn bánh được 300 mét, cô dâu ở đám cưới nhà bên cạnh bỗng hớt hải đuổi theo khóc lóc xin dừng lại, ai cũng tưởng điê-n… cho tới khi thấy chiếc qua-n t-ài đã…
Đó là một ngày kỳ l-ạ ở thôn Tân Mỹ: Một bên là đám cưới tưng bừng, kèn trống náo nhiệt. Một bên là đám tang lặng lẽ, trống buồn, khăn trắng phủ đầu.

Gia đình ông Bảy – 84 tuổi – vừa m-ất đột ngột lúc nửa đêm.
Tang lễ được tổ chức đơn sơ, chiếc quan tài được đưa đi trong buổi sáng.
Khi xe tang chầm chậm rời khỏi cổng làng, chưa được 300 mét, bất ngờ từ phía đám cưới cách đó vài nhà, cô dâu trong bộ váy trắng tinh khôi bỗng dưng hét lên, quăng cả hoa cưới, tháo guốc, cắm đầu chạy theo xe tang, vừa chạy vừa khóc:

“Dừng lại đi! Dừng lại! ”

Cả hai họ nhà trai nhà gái sững sờ.

Người thì kéo cô dâu lại, người thì rì rầm: “Nó bị m-a nhập hả?”

Nhưng cô dâu giãy giụa, nước mắt đầm đìa:

Đúng lúc đó – tài xế xe t-ang đạp thắng khựng lại.

Nào ngờ lúc này cả đoàn người mới tá hỏa ra…


…Chiếc quan tài lay nhẹ, rồi phát ra tiếng gõ “cộc… cộc… cộc” từ bên trong.
Mọi người chết lặng. Mắt ai nấy trừng lớn, kẻ buông rơi bó nhang, người lùi lại theo phản xạ.
Tài xế run tay, bước xuống, không dám mở. Ông trưởng họ lắp bắp:
– “C… có ai nghe thấy không? Có… tiếng… ở trong quan tài đó!”
Lúc ấy, cô dâu đã chạy tới, toàn thân run rẩy, váy cưới lấm lem đất cát. Cô nắm tay ông trưởng họ, hét lên:
– “Ông ngoại con còn sống! Ông chưa chết đâu!”
Một tràng thì thầm rộ lên. Mẹ cô dâu – mặt cắt không còn giọt máu – chạy theo sau, nghẹn giọng:
– “Nó mộng mị gì từ hôm qua… cứ nói cha tui chưa chết, rằng đám cưới trùng giờ đưa tang là xui… ai mà tin…”
Nhưng tiếng đập trong quan tài lại vang lên lần nữa.
Cuối cùng, giữa đám đông hoang mang, một người mạnh dạn gỡ nắp hòm. Mùi gỗ, mùi nhang và thứ mùi lạnh lẽo của cái chết chưa kịp xộc lên thì…
Ông Bảy từ từ mở mắt.
Môi ông run run, giọng khàn đặc: “…Nước… cho tui ngụm nước…”
Một tiếng hét thất thanh vang lên. Mấy bà trong làng ngất tại chỗ. Cô dâu òa khóc, lao tới nắm tay ông:
– “Ngoại ơi, con nói mà, con nghe tiếng ngoại trong mơ! Ngoại còn sống mà!”
Sự việc sau đó khiến cả thôn Tân Mỹ dậy sóng. Bệnh viện xác nhận: ông Bảy bị nhầm lẫn chết lâm sàng do nhịp tim yếu và thở nông. Nếu không có sự việc trùng hợp và linh cảm kỳ lạ của cô cháu gái đúng lúc ấy, có thể ông đã bị chôn sống.
Buổi chiều hôm đó, đám cưới tạm hoãn. Cô dâu không tiếc. Cô chỉ nắm tay ông ngoại, mắt đỏ hoe, thì thầm: “Ông ngoại mà sống, ngày nào cưới cũng được…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét