Thứ Tư, 2 tháng 7, 2025

Anh Duy đã b-ỏ r-ơi mối tình đầu vì danh vọng, cho đến khi gặp bé gái nhặt ve chai và phát hiện ra bí mật ch-ôn gi-ấu bao lâu nay...

 


Gió lộng từ cánh đồng lúa mới gặt thổi vào, mang theo mùi rơm rạ khô nồng nàn. Duy, CEO của một tập đoàn công nghệ lớn, hít một hơi thật sâu. Đã bao lâu rồi anh chưa được ngửi thấy mùi hương quen thuộc này? Chiếc xe hơi sang trọng của anh lăn bánh trên con đường làng gồ ghề, đưa anh trở về nơi anh đã sinh ra và lớn lên.

Mục đích của chuyến đi là khảo sát dự án xây dựng một khu công nghệ cao, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình đang tìm kiếm một cái gì đó khác. Một mảnh ghép đã mất trong cuộc đời anh.

Hơn mười lăm năm trước, Duy đã rời bỏ ngôi làng này, rời bỏ mối tình đầu của mình – cô gái tên Lan, để theo đuổi giấc mơ ở thành phố. Anh đã hứa sẽ trở về, nhưng lời hứa ấy đã tan biến theo những thành công và danh vọng. Lan không giữ anh, cô chỉ mỉm cười và chúc anh hạnh phúc. Ánh mắt Lan lúc đó, vừa buồn bã, vừa bao dung, đã ám ảnh anh suốt bao năm qua.

Chiếc xe dừng lại ở một quán nước ven đường. Duy xuống xe, nhìn quanh. Khung cảnh vẫn thân thuộc, nhưng con người đã thay đổi. Anh thấy một cô bé nhỏ nhắn, gầy gò, đang cặm cụi bới trong đống phế liệu. Đôi bàn tay lấm lem, nhưng ánh mắt em lại sáng rực, lấp lánh sự thông minh.

“Cháu… cháu tên gì?” Duy hỏi.

Cô bé ngẩng lên, đôi mắt đen láy nhìn anh, khiến anh giật mình. Ánh mắt ấy… giống hệt Lan.

“Cháu tên Mai ạ,” cô bé nói, giọng trong trẻo.

Duy cảm thấy có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh lại gần hơn, nhìn bức ảnh cũ được cài trên chiếc áo rách của Mai. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, có nụ cười hiền hậu, ánh mắt lại là một bản sao hoàn hảo của Lan.

“Đây là… mẹ cháu à?” Duy hỏi, giọng run rẩy.

Mai gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ. “Vâng ạ. Mẹ cháu là Lan. Mẹ cháu mất rồi.”

Tim Duy như bị bóp nghẹt. Lan đã mất. Cô ấy đã chết. Duy cảm thấy một cơn đau thấu trời, một cảm giác tội lỗi bủa vây lấy anh. Anh đã bỏ rơi cô ấy, và bây giờ, cô ấy đã ra đi mãi mãi.

“Vậy… cha cháu đâu?” Duy hỏi, giọng lạc đi.

Mai cúi đầu, ánh mắt thoáng buồn. “Cháu không biết ạ. Mẹ cháu nói ông ấy đi xa rồi, và sẽ không bao giờ quay về.”

Câu nói của Mai như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Duy. Anh chính là người đàn ông tồi tệ đã bỏ rơi Lan. Anh đã không chỉ bỏ Lan, mà còn bỏ cả con gái mình.

Duy hỏi Mai về cuộc sống của em. Em kể về những giấc mơ của mình, về việc em thích máy tính, thích lập trình, thích những con số. Mặc dù phải đi nhặt ve chai kiếm sống, nhưng Mai lại có một niềm đam mê mãnh liệt với công nghệ. Em kể cho Duy nghe về chiếc máy tính cũ kĩ mà em nhặt được, và em đã tự học lập trình như thế nào.


“Cháu ước gì có một cái máy tính mới,” Mai nói, ánh mắt lấp lánh. “Cháu sẽ học giỏi hơn.”

Duy cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang kéo anh lại gần Mai. Anh quyết định sẽ làm xét nghiệm ADN. Anh lấy một sợi tóc của Mai, một cách rất kín đáo, và gửi đến phòng xét nghiệm.

Vài ngày sau, kết quả xét nghiệm được gửi đến email của Duy. Anh mở email, tay run rẩy. Dòng chữ ”Tỷ lệ trùng khớp 99.9%” như một cái tát vào mặt anh. Mai chính là con gái anh.
You may also like
Duy ngồi chết lặng trong phòng làm việc. Anh là một CEO tài giỏi, một người đàn ông thành đạt. Nhưng anh lại là một người cha tồi tệ, một người đã bỏ rơi con gái mình. Anh tự trách mình, hận bản thân mình. Anh đã chạy theo danh vọng, và đánh mất đi những thứ quý giá nhất.

Anh không dám nhận con. Anh sợ rằng, Mai sẽ hận anh. Anh sợ rằng, cô bé sẽ không chấp nhận một người cha đã bỏ rơi mình. Anh quyết định sẽ bù đắp cho Mai bằng một cách khác.

Duy hủy bỏ dự án xây dựng khu công nghệ cao, và chuyển hướng sang xây dựng một trung tâm công nghệ miễn phí cho trẻ em nông thôn. Anh đặt tên trung tâm là "Ánh Mai". Anh dùng toàn bộ tiền của mình để mua máy tính, thiết bị, và thuê giáo viên giỏi.

Ngày khánh thành trung tâm, Mai cũng đến. Em ngỡ ngàng khi thấy một trung tâm công nghệ khang trang, hiện đại.

“Cô Lan đã kể cho cháu nghe về một người đàn ông tốt bụng, người đã giúp cháu có cơ hội học tập,” Mai nói với Duy, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.

Duy không nói gì, chỉ mỉm cười. Anh thấy lòng mình ấm áp. Anh không cần Mai phải biết anh là ai, chỉ cần cô bé hạnh phúc.

Duy từ bỏ cuộc sống xa hoa ở thành phố, sống một cuộc đời giản dị ở quê. Anh trở thành một người thầy, một người bạn của những đứa trẻ ở trung tâm. Anh dạy chúng lập trình, dạy chúng về máy tính. Và anh luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho Mai.

Mai là học sinh giỏi nhất. Em học rất nhanh, và có một niềm đam mê mãnh liệt với công nghệ. Duy nhìn em, ánh mắt đầy tự hào. Anh thấy bóng dáng của mình trong em, và cả bóng dáng của Lan.

Một buổi chiều, Duy và Mai ngồi bên nhau, nhìn hoàng hôn.

“Thầy ơi, thầy có biết không, thầy rất giống một người trong giấc mơ của cháu,” Mai nói, giọng trong trẻo.

“Ai vậy cháu?” Duy hỏi, giọng nhẹ nhàng.

“Cha cháu,” Mai nói, ánh mắt xa xăm. “Cháu luôn mơ thấy ông ấy, ông ấy rất tốt bụng, và ông ấy rất yêu mẹ cháu.”

Duy nắm chặt tay Mai, nước mắt anh chảy dài.

“Ông ấy rất yêu mẹ cháu, và ông ấy yêu cháu nữa,” Duy nói, giọng nghẹn lại.

Mai nhìn Duy, đôi mắt đen láy của em như đang soi thấu tâm hồn anh.


“Thầy ơi… thầy có phải là cha cháu không?” Mai hỏi, giọng run rẩy.

Duy không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Mai. Anh không cần phải trả lời. Câu trả lời đã có trong ánh mắt, trong sự im lặng của anh.

Mai không khóc, em chỉ ôm chặt lấy anh. Cuối cùng, em đã tìm thấy cha mình. Và người cha đó đã trở về, không phải với tư cách một CEO thành đạt, mà là một người thầy, một người cha.

Duy và Mai sống một cuộc sống giản dị, hạnh phúc. Duy không còn chạy theo danh vọng nữa. Anh đã tìm thấy ý nghĩa cuộc sống. Anh có con gái, có một gia đình, có những đứa trẻ mà anh yêu thương. Anh đã từ bỏ tất cả, để tìm thấy hạnh phúc đích thực.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét