Hôm ấy, làng Phúc Sơn có hai sự kiện trùng ngày:
Một là đám cưới của Minh – cậu kỹ sư trẻ mới từ thành phố về cưới vợ.
Hai là đám tang của bà Cúc – người phụ nữ sống một mình, qua đời đột ngột trong đêm.
Cổng làng chỉ một con đường, nên xe cưới vừa rước dâu xong thì xe tang cũng nối đuôi rẽ theo hướng ra nghĩa trang.
Ai cũng nghĩ mọi chuyện sẽ trôi qua êm đềm… cho đến khi chú rể Minh – giữa lúc đang đứng bên vợ làm lễ ra mắt họ hàng – bỗng trừng mắt, vứt bó hoa cưới, tháo chạy ra giữa đường, lao thẳng tới xe tang, đập mạnh vào nắp quan tài và gào lên:
“Mở ra! Mở ra ngay! Cô ấy còn sống!
Tôi thấy cô ấy khóc trong mơ đêm qua! Cô ấy bị nhốt nhầm!”
Cả làng chết sững.
Có người nghĩ cậu bị ma nhập. Có người bảo cậu sợ lấy vợ quá hóa điên.
Nhà gái thì xôn xao, mẹ cô dâu toan kéo con bỏ chạy.
Nhưng… đúng lúc đó, từ trong quan tài bỗng vang lên một âm thanh cộc… cộc… rất nhẹ, rồi tiếng rên rỉ rất yếu:
“Cứu tôi… tôi còn sống…”
Người ta gào lên. Người ngã khuỵu.
Chiếc quan tài được mở ngay tại chỗ.
Bà Cúc – gương mặt tái nhợt, môi tím ngắt, mắt mở he hé – thở dốc.
Bà chưa chết. Bà chỉ rơi vào trạng thái “giả tử” – nhịp tim và hô hấp tụt sâu gần bằng số 0.
May mắn thay… tiếng gọi trong mơ đã lay động được… chính người có liên quan.
Sau khi được cứu sống, bà Cúc chỉ tay về phía chú rể Minh, nức nở:
“Nó… là con trai tôi.
Tôi sinh nó năm 17 tuổi, bị gia đình ép bỏ đi.
Nhưng tôi không đành. Tôi để nó lại ở trước cổng trại trẻ mồ côi… và suốt 25 năm… không dám đi tìm.”
Cả hai gia đình chết lặng.
Minh gục xuống, hai hàng nước mắt chảy dài trên bộ vest cưới:
“Tôi luôn thấy một người đàn bà khóc trong giấc mơ…
Và bà luôn gọi tôi là ‘Minh ơi, đừng đi’…”
Đám cưới tạm hoãn.
Minh đưa mẹ ruột về sống cùng, trong khi cô dâu – thay vì bỏ đi – lại ở lại bên cạnh anh.
Vì với cô, người đàn ông có thể dừng cả hôn lễ chỉ để cứu một người tưởng như đã chết… là người đáng để đi cùng suốt đời.
“Có những mối ràng buộc không cần máu, không cần giấy tờ…
Chỉ cần một giấc mơ… cũng đủ đánh thức sinh mệnh lạc lối.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét