Thứ Hai, 9 tháng 6, 2025

“Đêm Mưa Mất Điện, Con Dâu Và Bố Chồng Đã Làm Một Việc Không Thể Tha Thứ…”

 Linh đứng lặng trước cánh cổng sắt sơn đen, tay cầm chặt chiếc vali nhỏ, lòng thấp thỏm. Cô đã từng tưởng tượng về ngày đầu tiên mình bước chân vào nhà chồng — sẽ có tiếng cười nói, hoa tươi, lời chào hỏi ấm áp. Nhưng thực tế thì khác xa.

 
Căn nhà ba tầng nằm yên tĩnh trong một con phố không quá lớn, kiểu nhà cũ nhưng kiên cố, có chút lạnh lẽo. Đó là ngôi nhà Minh — chồng cô — đã sống từ nhỏ cùng với bố mẹ. Mẹ anh đã mất từ lâu, chỉ còn lại ông Khang, bố chồng Linh, một người đàn ông đã nghỉ hưu, từng là giáo viên dạy Văn.

 
Cô gái 23 tuổi ấy, xuất thân từ vùng quê nghèo miền Trung, chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình yêu. Họ đến với nhau nhanh chóng sau một lần tình cờ gặp gỡ trong tiệc cưới người quen. Minh là người thành đạt, có học thức, điềm đạm, nhưng cũng rất lạnh lùng. Anh khiến Linh cảm thấy an toàn hơn là ấm áp. Và trong thời điểm gia đình Linh đang gánh trên vai một khoản nợ lớn, lời cầu hôn ấy giống như một lối thoát.
 
Ngày cưới diễn ra chóng vánh. Không nhiều bạn bè, không dàn rước dâu đông đúc. Cô lặng lẽ theo chồng ra Bắc, bỏ lại sau lưng căn nhà mái ngói cũ kỹ và người bà già yếu tiễn cô bằng ánh mắt lo âu. “Sống tử tế con nhé, dù chuyện gì xảy ra…” – đó là câu nói cuối cùng của bà.
 
Ngày đầu tiên về nhà chồng, Linh không nhận được nhiều sự chào đón. Minh có việc đột xuất nên chỉ đưa cô về rồi lại rời đi ngay. Chỉ còn ông Khang, lặng lẽ ngồi trong phòng khách, mắt dõi theo cô gái mới bước vào ngưỡng cửa gia đình mình.
 
“Cháu… chào bố ạ.” Linh lí nhí, cúi đầu.
Ông Khang chỉ gật nhẹ, ánh mắt ông không hề khó chịu, nhưng cũng chẳng ấm áp. Cái gật đầu ấy khiến Linh thấy mình như khách trọ tạm bợ trong chính ngôi nhà mình phải sống cả đời.
 
Những ngày sau đó là một chuỗi lặp đi lặp lại: sáng dậy sớm dọn dẹp, nấu nướng, nhìn Minh đi làm từ sớm tới khuya, còn ông Khang thì gần như sống trong thế giới riêng. Ông đọc sách, chăm cây, xem tivi… ít nói và ít tiếp xúc với cô. Nhưng chính sự im lặng đó, kỳ lạ thay, lại khiến Linh đỡ cảm thấy bị đánh giá.
 
Minh đi làm rất muộn mới về. Khi về, anh ăn cơm trong im lặng, không hỏi cô một câu nào ngoài những lời xã giao: “Cơm hôm nay mặn.”, “Mai anh về muộn.”, “Đừng chờ.” Những lời nói lạnh tanh như thể hai người là bạn cùng phòng. Linh ban đầu còn cố hỏi han, cố mỉm cười, nhưng dần rồi cũng chán nản. Cô im lặng theo anh, thu mình như chiếc bóng trong ngôi nhà ba tầng lặng thinh.
 
Có lần, Linh bị sốt. Cô nằm trên giường từ sáng tới trưa, không dậy nổi, nhưng Minh thì vẫn đi làm như thường lệ. Chính ông Khang là người vào phòng cô, gõ cửa hai lần rồi nhẹ giọng hỏi: “Cô ổn không? Có cần mua thuốc không?” Câu hỏi đơn giản ấy khiến Linh suýt bật khóc. Cô chưa bao giờ nghĩ, trong căn nhà này, người duy nhất quan tâm đến cô lại là ông.
 
Kể từ đó, giữa họ bắt đầu có những cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Lúc Linh nấu cơm, ông Khang sẽ ra hiên ngồi đọc báo và hỏi đôi ba câu: “Quê cô ở Nghệ An à?”, “Bố mẹ còn không?”, “Cô nấu món cá ngon đấy.” Lời nói không hoa mỹ, nhưng tử tế. Lâu dần, Linh bắt đầu thấy nhẹ lòng mỗi khi ông nói chuyện với mình. Dù ông không cười, không thân thiện, nhưng trong ánh mắt ông không có sự khinh miệt hay hờ hững như ánh nhìn của Minh.
 
Một buổi tối, khi Minh đang ở công ty, ông Khang ngồi cùng Linh ăn cơm. Họ ăn trong im lặng một lúc thì ông gắp cho cô một miếng cá. “Cô ăn đi, gầy quá.” Linh ngạc nhiên nhìn ông, tim khẽ nhói lên. Cô cúi đầu, khẽ đáp: “Dạ, con quen rồi…”
 
Sau hôm ấy, Linh bắt đầu nhìn ông khác đi. Cô bắt đầu tự hỏi: “Ông là người cha già cô đơn… hay là người đàn ông đang nhìn thấu nỗi cô độc trong cô?”
 
Rồi một tối, trời bắt đầu mưa lớn. Minh gọi về báo sẽ đi công tác miền Trung 10 ngày. Không một câu hỏi thăm, không lời tạm biệt dịu dàng. Chỉ ngắn gọn: “Anh bận, đừng đợi.”
 
Linh đứng trong hiên, nhìn bóng xe khuất dần dưới màn mưa trắng xoá. Cô không hiểu vì sao… nước mắt cứ chảy ra. Không ồn ào, chỉ âm thầm. Như thể một phần trong cô đã vỡ.
 
Trong căn nhà ấy, giờ chỉ còn lại hai người. Một người già, một người trẻ. Một người cô đơn, một người bị bỏ rơi. Và rồi, từ đó… mọi thứ bắt đầu thay đổi.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét