
Loan và Hùng cưới nhau năm cô mới 24 tuổi. Ngày ấy, cả xóm bảo cô là người may mắn – lấy được chồng hơn mình tám tuổi, điềm đạm, có nghề nghiệp ổn định, lại hiền lành ít nói. 17 năm hôn nhân, Loan đã quen với việc đứng phía sau lo toan mọi thứ: từ cơm nước đến dạy dỗ con cái, chăm sóc cha mẹ chồng. Còn Hùng thì bận “kiếm tiền”, “giao lưu”, “công tác xa”.
Nhưng Loan không ngờ, suốt 13 năm trong 17 năm chung sống, chồng mình có một gia đình khác phía sau cánh cửa mà cô chưa từng biết đến. Một người phụ nữ khác. Và một đứa con riêng – trạc tuổi đứa con đầu của cô.
Ngày Loan phát hiện sự thật, cô không khóc. Không gào lên. Không đánh ghen. Chỉ ngồi nhìn tấm ảnh chụp Hùng cùng một bé trai có gương mặt giống anh đến kỳ lạ – đang đi picnic ở ngoại thành. Cười rạng rỡ, tay khoác vai người phụ nữ kia. Trái tim cô như bị khoét một lỗ sâu hoắm, không có máu, chỉ có tê dại.
Cô gọi anh về.
Bữa cơm tối hôm đó, Loan ngồi bên mâm cơm nguội lạnh, nhìn chồng ăn như chưa từng có gì xảy ra. Rồi cô nói:
– Em muốn ly hôn.
Hùng đặt chén xuống, hơi nhíu mày.
– Vì chuyện đó?
Loan nhìn thẳng:
– 13 năm phản bội, anh nghĩ lý do đó không đủ sao?
Hùng bật cười. Một nụ cười khiến sống lưng cô lạnh ngắt:
– Em nghĩ đơn giản vậy à? Ly hôn? Em định mang tiếng là người vợ bị phản bội à? Con cái em định giải thích với chúng thế nào?
Loan siết chặt tay, giọng vẫn bình tĩnh:
– Em không sợ dư luận. Em chỉ sợ bản thân mình không còn tôn trọng nổi người đầu ấp tay gối nữa thôi.
Và rồi, Hùng nói một câu khiến cô như bị tát thẳng vào lòng tự trọng:
– Anh không đồng ý ly hôn. Em muốn đi thì cứ đi, còn cái nhà, con cái, tài sản – đều đứng tên anh. Em là người bỏ đi, tự gánh hậu quả.
Loan sững người. Người đàn ông cô từng yêu, từng chăm sóc, từng hi sinh cả tuổi xuân vì anh – giờ đây lại lạnh lùng đặt cô xuống như một món đồ hết hạn.
Anh đứng dậy, phủi áo, nói tiếp:
– Em nghĩ em có quyền lựa chọn à? Em đã quen với việc sống trong cái nhà này. Em ra ngoài rồi, ai nuôi em? Còn anh… anh có người khác rồi, người ta chẳng đòi danh phận, cũng không làm khó anh như em.
Cô nhìn anh, nghẹn đến không thở nổi.
Sáng hôm sau, Loan lặng lẽ rời nhà. Không ồn ào, không vali, chỉ một túi xách nhỏ. Cô gửi đơn ly hôn đơn phương lên tòa. Anh không ký? Không sao. Cô chấp nhận chờ.
Ba tháng sau, trong một phiên hòa giải không thành, Hùng lại nói với giọng điệu khinh khỉnh:
– Loại đàn bà bỏ nhà đi như cô, tôi mà mất gì à? Cứ thử sống ngoài kia không có tôi xem cô chịu nổi mấy tháng?
Nhưng lần này, Loan không im lặng nữa. Cô chỉ đưa ra một tập hồ sơ – là bằng chứng tài sản do cả hai cùng tạo lập, những chuyển khoản Hùng giấu giếm, và cả kết quả xét nghiệm ADN của đứa con riêng.
Tòa chưa phán, nhưng anh ta thì… cứng họng.
6 tháng sau, phiên tòa kết thúc. Cô được quyền nuôi con, nhận một phần tài sản. Nhưng quan trọng nhất – cô được tự do.
Còn Hùng? Người phụ nữ kia – khi biết bị lộ, đã mang con bỏ đi. Sự nghiệp anh lao dốc vì tai tiếng. Căn nhà rộng lạnh ngắt, không tiếng con, không mùi cơm – chỉ còn lại tiếng thở dài của một người đàn ông nghĩ rằng mình có tất cả, cho đến khi mất hết.
Bài học cuối cùng:
Đừng nghĩ người phụ nữ nào cũng yếu đuối mãi mãi. Có người im lặng – là vì họ đang chờ đúng thời điểm để rời đi. Và lúc họ rời đi… cũng là lúc bạn không còn cơ hội để giữ nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét