Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2025

Nam sinh đội khăn t/ang đi thi tốt nghiệp, vừa ra khỏi cửa phòng thi, em nói một câu khiến cả trường bật kh/óc

 Sáng hôm đó, sân trường THPT Nguyễn Trãi ngập trong sắc nắng đầu hè – một thứ nắng chói chang nhưng lại quen thuộc với bao thế hệ học trò. Ngày thi tốt nghiệp, cổng trường đông nghịt thí sinh, phụ huynh, và cả những ánh mắt hồi hộp, căng thẳng. Mỗi gương mặt là một giấc mơ, một hành trình 12 năm đang chờ kết thúc bằng những con chữ trên giấy.

Giữa dòng người ấy, có một cậu học trò bước vào, không nói gì, cũng không mang vẻ căng thẳng như bao người khác. Điều khiến người ta phải ngoái nhìn, là chiếc khăn tang trắng quấn ngang trán em – nổi bật và đau xót giữa muôn tà áo trắng.

Cậu tên Khải – học sinh lớp 12A3. Chỉ ba ngày trước, ba của em vừa mất sau thời gian dài chống chọi với bệnh tật. Căn nhà nhỏ ở cuối làng vốn đã đơn sơ, nay lại càng lặng ngắt đến tê người. Hàng xóm ai cũng nghĩ, Khải sẽ hoãn thi – bởi có ai đủ sức bình tĩnh ngồi làm bài giữa nỗi đau quá lớn?

Nhưng Khải đến trường. Một mình, không ai đưa đón.

Khi cô chủ nhiệm hỏi nhẹ: “Em có chắc là muốn thi không?”, Khải chỉ mím môi, đáp rất khẽ:

“Ba em dặn… phải đi thi cho đàng hoàng. Không được bỏ giữa chừng.”

Không ai nói thêm điều gì nữa. Ai cũng lặng đi.

Trong phòng thi, Khải ngồi ở bàn cuối, sát cửa sổ. Gió từ ngoài lùa vào làm lay nhẹ tà áo trắng, và cả chiếc khăn tang trên đầu. Có lúc em ngồi yên nhìn trang giấy một lúc lâu, có lúc lại miệt mài viết như thể sợ từng phút trôi đi sẽ khiến lời hứa với ba không trọn vẹn.

Giám thị kể lại: “Cháu không ngẩng đầu, chỉ chăm chú viết. Nhìn gương mặt nhỏ mà kiên cường ấy, chúng tôi thực sự nghẹn lòng…”

Suốt 180 phút thi, không ai làm phiền Khải. Cả căn phòng như hiểu rằng, bên cạnh việc trả lời đề bài, em còn đang hoàn thành một điều thiêng liêng hơn – lời hứa cuối cùng của một người con dành cho cha.

Buổi thi kết thúc. Tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến lúc nộp bài. Các thí sinh lần lượt đứng dậy, trao bài làm cho giám thị, rồi rời khỏi phòng với nét mặt nhẹ nhõm hoặc băn khoăn. Nhưng Khải vẫn ngồi lặng, tay đặt lên trang giấy, đôi mắt nhìn xa xăm ra bầu trời xanh thẳm ngoài ô cửa.

Giám thị nhẹ nhàng nhắc nhở. Em gật đầu, đứng dậy, ôm lấy bài thi, bước về phía cửa. Không ai cười đùa, không ai xì xào – tất cả đều dõi theo em trong một sự im lặng đầy tôn trọng.

Và rồi – khi vừa bước đến ngưỡng cửa phòng, em dừng lại.

Cả hành lang lúc ấy bỗng như ngưng đọng.


Khải xoay người lại, cúi đầu, giọng khàn đặc vì xúc động nhưng rõ ràng, từng từ một:

“Ba ơi, con thi xong rồi… Ba thấy không? Con giữ lời rồi, ba à…”

Chỉ một câu nói.

Nhưng nó như một nhát dao cắt sâu vào lòng tất cả những ai đang có mặt.

Một giáo viên bật khóc. Một bạn nữ đưa tay che mặt. Bạn bè đứng sững, rồi òa lên như không thể nén nổi nữa.

Câu nói ấy – vừa là lời thông báo, vừa là tiếng gọi từ đáy lòng – khiến không chỉ bạn bè, mà cả những thầy cô đã bao năm đứng lớp cũng phải quay đi, lặng lẽ lau giọt nước mắt.

Bởi Khải không chỉ đi thi – em vừa hoàn thành một lời hứa với người cha đã khuất.

Người ta kể rằng, chiều hôm đó, Khải cầm bài thi về, đặt lên bàn thờ ba mình, bên cạnh nén nhang đang cháy dở. Em không nói gì thêm, chỉ ngồi bên cạnh thật lâu.

Ngoài kia, tiếng ve râm ran, nắng vẫn vàng như mật. Nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, có một người con vừa vượt qua chính mình – bằng tình yêu, sự mạnh mẽ, và một câu nói khiến hàng trăm trái tim phải bật khóc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét