Hôm ấy là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Không còn bài vở, không còn tiếng trống trường, chỉ còn tiếng gió, tiếng chim và những lời hẹn hò hồn nhiên của tuổi thơ. “Chiều nay ra sông đi, nước mát lắm!” Long rủ rê, nụ cười toe toét. Minh gật đầu, mắt sáng lên: “Ừ, tắm một cái cho quên mấy tháng học hành căng thẳng!” Duy quay sang cô em gái: “Lan, đi với anh không?” Lan gật đầu lia lịa, đôi mắt lấp lánh như ngọc: “Đi chứ! Em biết bơi rồi mà!” Không ai biết rằng, đó là lần cuối cùng họ cùng nhau cười đùa.
Con đường đất dẫn ra sông Lệ ngoằn ngoèo qua những ruộng lúa xanh mướt, thơm mùi đất nứt nẻ vì nắng. Bốn đứa trẻ đạp xe song song, tiếng chuông xe lách cách hòa cùng tiếng gió. Chúng dừng lại ở một khúc sông uốn cong như dải lụa, nước lặng, bãi bồi mịn như nhung. Người dân trong làng thường ra đây giặt giũ, câu cá, còn bọn trẻ thì thích tắm mát. Minh vội vứt đôi dép lên bãi cỏ, chạy ùa xuống nước, vừa la to vừa vẫy nước tung tóe.
Duy cẩn thận nắm tay Lan, từng bước dìu em xuống dòng sông. Long, với tính cách bạo dạn, nhào người bơi phăng phăng ra giữa sông. Tiếng cười của chúng vang vọng, xua tan mọi muộn phiền nhỏ bé của tuổi học trò.
Nhưng không ai biết, giữa khúc sông ấy ẩn chứa một mối nguy chết người. Một xoáy nước ngầm, hậu quả của trận mưa lớn trước đó, đã khoét sâu vào lòng đất, tạo nên một hố t//ử thần đen ngòm dưới làn nước tưởng chừng hiền hòa.
“Anh Duy ơi, em bị trôi!” Tiếng Lan vang lên the thé, nhưng bị át đi bởi tiếng ve và tiếng nước vỗ bờ. Duy quay lại, hoảng hốt khi thấy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét